3 bài văn mẫu Kể về một việc tốt mà em đã làm hay nhất

Đề bài: Kể về một việc tốt em đã làm.

Tôi đã từng nghe mẹ nói: “Hãy cho đi yêu thương, bạn sẽ nhận lại yêu thương” nhưng tôi chưa bao giờ hiểu hết ý nghĩa của câu nói đó cho đến khi tôi giúp đỡ một bà cụ nghèo, tôi mới nhận ra rằng khi bạn dành tình yêu thương cho người khác, bạn sẽ không chỉ nhận lại tình yêu thương của mọi người mà còn mang lại hạnh phúc cho chính mình.

Tôi còn nhớ hôm ấy là một buổi sáng mùa đông, trời đã bớt sương, những tia nắng le lói đã ló dạng nhưng cái lạnh buốt vẫn còn trong gió. Chúng tôi có một tiết học thể dục ngoài trời, ai cũng co ro vì lạnh, tay đút túi quần không muốn rời. Trong lúc chúng tôi đang khởi động chờ cô giáo vào lớp thì bỗng một bà cụ xuất hiện tiến lại gần.

Ông già gầy guộc, đi trong gió lạnh. Cô mặc một chiếc áo sơ mi không còn nhìn rõ màu gì, có thể trước đây màu đỏ nhưng do mặc lâu nên chuyển sang màu nâu bạc, tay áo sờn do mặc nhiều, trên tay áo có vết ố. khiến người ta không dám lại gần. Tay ông run lên vì lạnh, khuôn mặt khắc khổ, mắt mờ, miệng gần như tím tái và run lẩy bẩy. Anh tiến lại chỗ chúng tôi tập trung, trên tay anh cầm một chiếc giỏ đựng: kẹo cao su, vài gói tăm bông, vài gói tăm và vài chiếc bật lửa,… Hình ảnh này quả thực rất quen thuộc với họ. vì hàng ngày đi học về, chúng em luôn bị những người như bạn vây quanh, mời mua. Các bạn tôi thấy anh đến gần đều đứng tránh sang một bên, anh mời ai đến đó là vẫy tay chào. Anh thất vọng, đi hết người bạn này đến người bạn khác mong có một tấm lòng hảo tâm mua chuộc mình. Nhưng nó đã đi gần hết lớp mà vẫn chưa chìa tay ra giúp nó. Thậm chí, có bạn còn nói “cô ấy ở bẩn quá”, “sao cô lại cho cô ấy vào đây”,…

Rồi cô ấy từ từ bước đến chỗ tôi. Tôi cũng quyết định như những người bạn khác, chỉ lạnh lùng xua tay và bà cụ sẽ ra về. Nhưng khi anh đến gần, ánh mắt anh tha thiết nhìn tôi, như van xin hãy giúp anh, lúc đó tôi không đủ can đảm nhấc cánh tay lên. Tôi nhìn lại anh, rồi lục túi này đến túi khác, tôi không có một xu trong người để mua cho anh. Lúc đó, tôi thực sự cảm thấy mình bất lực biết bao, trong khi anh ấy đã ôm tôi là người giúp đỡ anh ấy nhiều nhất, nhưng tôi không thể làm gì để giúp anh ấy. Tôi chợt nhớ mình còn chiếc bánh bao mẹ mua cho bữa sáng, chưa kịp ăn thì tôi đã vào lớp. Tôi quyết định nhận lấy chiếc bánh bao đó, cung kính đưa cho anh ta bằng cả hai tay và nói:

Xem thêm bài viết hay:  Bài viết lòng biết ơn về thầy cô giáo hay nhất (dàn ý - 10 mẫu) - Ngữ văn lớp 8

– Ông ơi, cháu không có tiền mua cho ông, chỉ có cái bánh này thôi, ông cầm đi ăn đi. Lần tới khi bạn đến, tôi chắc chắn sẽ mua nó cho bạn, ông nội.

Em đưa bánh cho anh, mắt anh sáng ngời đầy yêu thương. Ông nội cầm lấy chiếc bánh, đôi bàn tay lạnh cóng của ông làm tôi giật mình. Đời ông chắc vất vả lắm nên đến tuổi này ông vẫn phải cặm cụi bán hàng. Ông nội cầm lấy chiếc bánh cảm ơn tôi, giọng nghẹn ngào, khóe mắt ươn ướt. Như nghĩ ra điều gì, anh vội lấy trong giỏ ra một hộp kẹo đưa cho em trai, nói rằng đây là quà cho lòng tốt của anh. Tôi quyết định không lấy và trả lại cho anh.

Nó cầm cả kẹo lẫn bánh trên tay rồi quay đi, bước chân nó nhanh hơn, các bạn nó đã về lớp. Tôi vẫn cố đi theo ông già, ông đến một ngã rẽ và dừng lại, ở góc đường một cậu bé hay cô bé chạy ra ôm chầm lấy ông. Có lẽ anh ấy rất vui vì ông đã mang cho anh ấy một chiếc bánh. Một chiếc bánh nhỏ xíu có thể khiến anh ấy rất hạnh phúc. Còn tôi, nhiều khi không biết quý trọng mà vứt đi những thức ăn mẹ đã dày công chuẩn bị và mua cho. Tôi thực sự là một cô gái hư, kể từ đó tôi không bao giờ dám vứt bỏ thức ăn.

Việc tốt đó của tôi tuy nhỏ nhưng tôi cảm thấy rất vui và hạnh phúc. Chỉ với một chiếc bánh nhưng với tấm lòng chân thành, em đã mang lại niềm vui cho cả cụ già và em bé, không những vậy em còn học được bài học quý giá: hãy luôn trân trọng những gì mình có và giúp đỡ người khác. khác khi có thể.

Ở đời đôi khi cho đi cũng là nhận lại. Khi bạn làm điều tốt cho người khác, bạn cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc. Đó là điều tôi rút ra được từ câu chuyện mà tôi sẽ kể dưới đây.

Con đường từ nhà tôi đến trường không xa lắm nên từ khi tôi học cấp hai, bố mẹ tôi đã cho tôi tự đạp xe đến trường. Hàng ngày, khi đi qua đoạn đường gần cổng trường, tôi thường thấy một bà lão bán vài thứ lặt vặt như cái quạt, bấm móng tay, móc chìa khóa hay khẩu trang,… Tôi vội vã đến trường mỗi ngày. rồi lại vội vã đạp xe về đá bóng với lũ trẻ hàng xóm nên chẳng bao giờ dừng lại trước gánh hàng của bà ngoại. Một hôm, tình cờ, xe đạp của tôi bị hỏng nên tôi phải mang nó về nhà. Khi tôi lái xe chầm chậm qua chỗ cô ấy thường ngồi, tôi có thể nhìn rõ khuôn mặt cô ấy. Chắc bà đã già, khuôn mặt đầy nếp nhăn, đôi mắt hình như có nét buồn. Chẳng hiểu sao tôi chỉ biết đứng chết lặng nhìn từng hành động và ánh mắt của cô ấy. Có lẽ vì ánh mắt nhân từ của bà làm tôi nhớ đến người bà kính yêu của mình. Vì trời gần tối, xe hỏng và tôi không có tiền mua gì cho bà ngoại nên tôi phải ra về. Không biết cô ấy có người thân không? Tại sao bà già yếu ớt như vậy mà vẫn phải lang thang ngoài đường trong những ngày hè oi bức như vậy?

Xem thêm bài viết hay:  tìm hiểu bài thơ Hương Sơn phong cảnh ca

Sáng hôm sau, tôi đạp xe đến trường như bao ngày khác, nhưng hôm nay tôi không quên nhìn sang bên đường có bà cụ hay ngồi. Cô vẫn ngồi đó như thường lệ. Tan học, tôi dừng xe, bước lại chỗ em ngồi. Dù biết chẳng mua được gì cho em nhưng tôi vẫn ngồi hỏi han, nói chuyện với em. Bà ngồi kể cho tôi nghe chuyện gia đình như thể tôi là người bà đã quen từ lâu. Có lẽ bình thường cô ấy không có ai để nói chuyện. Nghe tin, chồng bà mất đã lâu, con trai bà vừa bị tai nạn qua đời, ở nhà còn một cô con dâu và đứa cháu trai trạc tuổi tôi. Bà đi bán hàng kiếm thêm chút tiền để con dâu đỡ vất vả. Tôi ngồi nghe mà nước mắt trào ra, chỉ biết nắm chặt bàn tay nhăn nheo của mẹ. Tôi chỉ biết hỏi thêm:

– Bạn đã ăn gì hôm nay? Bạn có đói không?

Cô nói giọng chậm rãi:

– Cô ấy đã ăn một ít bánh mì vào buổi sáng. Cô ấy không đói.

Tôi thương cô ấy lắm nhưng không biết phải làm sao. Đêm đó, tôi trằn trọc mãi không ngủ được. Hình ảnh bà cụ bán rong buổi chiều cứ hiện lên trong tâm trí tôi. Tôi chợt nảy ra ý định sẽ mang bữa trưa đến cho bà cụ để bà không phải ăn bánh qua bữa. Sáng hôm sau, em tôi kể lại mọi chuyện và nói rõ ý định của mình. Mẹ tôi rất vui và ủng hộ công việc của tôi. Mẹ đã chuẩn bị cho tôi hai hộp cơm, một cho tôi và một cho bà già. Tôi hớn hở đạp xe đến trường, đến nơi, tôi chạy ngay ra đưa cho cô hộp cơm:

– Bà ơi, trưa nay bà ăn cơm hộp này nhé. Mẹ tôi nấu ăn rất ngon. Đừng ăn bánh mì nữa.

Ban đầu, cô ấy không chịu nhận vì tưởng tôi bỏ đói cho cô ấy cơm. Tôi giải thích cô ấy mới nhận. Cô nắm lấy tay tôi và nói:

– Cám ơn rất nhiều! Cô ấy sẽ ăn ngon!

Kể từ hôm đó, ngày nào tôi cũng mang cơm cho cô ấy như một thói quen. Nhìn gương mặt rạng rỡ của em mà tôi thấy vui vô cùng, như trút được gánh nặng trong lòng. Tôi cảm thấy như tôi cũng đã nhận được một cái gì đó từ cô ấy.

Tuần trước trường em đã phát động phong trào thi đua học tập và làm theo Năm điều Bác Hồ dạy. Tôi đã làm một việc tốt: nhặt được của rơi, trả lại cho người bị mất.

Xem thêm bài viết hay:  So sánh tính chất hóa học và tính chất vật lý của Nhôm Al và Sắt Fe – Hóa lớp 9

Chiều thứ năm, trên đường đi học về, qua một đoạn đường vắng, em thấy một chiếc túi nhỏ màu đen nằm giữa đường. Tôi nhặt nó lên và đi chầm chậm, để ý xem đó là ai.

Sau một lúc, vẫn không có người tìm kiếm. Tôi đoán người đánh rơi nó đã biến mất hoặc không biết là mình đánh rơi. Nếu anh ấy biết, anh ấy sẽ tìm kiếm nó ngay bây giờ. Đó là ai? Cán bộ hay công nhân, chiến sĩ? Có gì trong túi này? Tài liệu, giấy tờ hay tiền? Biết bao câu hỏi hiện lên trong đầu bạn. Tôi liếc nhìn xung quanh một lần nữa. Không ai chú ý đến tôi. Bạn có nghĩ để trả tiền hoặc không trả tiền? Nếu tôi không trả tiền, ai biết? Có tiền, tôi sẽ mua bộ truyện tranh này, mua bộ quần áo mới này và mua những món đồ chơi mà tôi mong muốn từ lâu. Tưởng tượng lúc đó thích lắm, bước chân như nhanh hơn, nhẹ nhàng hơn. Giọng thầy Hiệu trưởng trong lễ phát động cuộc thi như còn văng vẳng đâu đây: Các em hãy ghi nhớ Năm điều Bác Hồ dạy, cố gắng học tập tốt, tu dưỡng tốt để trở thành con ngoan, trò giỏi…

Không phải! Đừng tham lam của người khác! Chỉ cần phải trả lại nó!

Chủ nhân của chiếc túi này sẽ rất vui nếu nó được tìm lại. Nhưng biết ai là người đánh rơi và trả lại? Tốt nhất là giao nộp cho công an.

Buổi trưa, trụ sở công an phường vắng tanh, chỉ có một chú trực. Thấy cô ngập ngừng ở cửa, anh vội hỏi:

– Có chuyện gì vậy nhóc?

– Vâng, thưa ông, tôi tìm thấy cái túi này. Tôi mang qua rồi, xin trả lại cho người đã khuất!

Nhận lấy chiếc túi từ tay tôi, anh cười xoa đầu tôi nói:

– Em ngoan lắm, không tham của rơi! Chú cháu xem có gì trong này ghi vào biên bản.

Rồi anh ta lấy ra một xấp giấy tờ sở hữu nhà, sở hữu ô tô và hơn hai trăm nghìn tiền mặt. Em hãy ghi đầy đủ vào biên bản và yêu cầu anh ghi tên và địa chỉ bên dưới.

Sáng thứ Hai tuần sau, tôi được cô Hiệu trưởng và cô Tổng phụ trách khen ngợi trong giờ chào cờ. Tiếng vỗ tay nồng nhiệt của toàn trường khiến tôi vô cùng xúc động. Buổi tối, gia đình tôi tiếp một vị khách lạ. Đó là chủ nhân của chiếc túi. Bác cám ơn mãi và cho tôi một trăm nghìn để mua sách và đồ chơi nhưng tôi kiên quyết từ chối.

Bố mẹ tôi rất vui vì tôi biết làm điều tốt. Những lời khen ngợi chân thành của mọi người dành cho tôi là phần thưởng quý giá nhất. Nhớ lại mà đến giờ tôi vẫn thấy vui.

Mục Lục Văn Mẫu | Ngữ văn hay lớp 6 theo từng phần:

viet-bai-tap-lam-van-so-2.jsp

Giải bài tập lớp 6 theo sách mới môn học

Viết một bình luận