Đề bài: Hãy kể lại kỉ niệm sâu sắc của em về cô giáo của mình.
Chúng ta ai cũng có những kỷ niệm vui buồn với thầy cô, bạn bè. Tôi cũng vậy, tôi có những kỷ niệm đẹp với cô giáo chủ nhiệm lớp 6 của mình.
Hôm đó, trong giờ học toán, lớp tôi chủ nhiệm. Tôi không thích môn toán, cộng với việc cô giáo luôn thiên vị, hay mắng mỏ, hay đổ lỗi cho tôi nên tôi càng không thích môn toán hơn. Lâu lâu học toán không tập trung, hay nói chuyện riêng và chọc ghẹo các bạn khác. Cũng hôm đó trong tiết toán, tôi quay cóp không nghe giảng, không làm bài. Lúc đầu, cô ấy dừng bài giảng và nhìn tôi rất lâu, nhưng tôi không dừng lại. Tôi quay lại làm việc một mình. Như biết trước hành động đó của tôi, nàng gọi tôi lên giặt khăn trải bàn cho nàng:
– Thưa cô, hôm nay không phải bàn tôi trực.
– Cô nhắc em về làm việc riêng, em đi giặt giẻ lau bảng để tập trung trở lại.
– Nhưng em không đồng ý, hôm nay là bàn Hương trực. Sao bạn không gọi cho Hương? ( Bạn Hương là bạn hay được cô khen và yêu quý)
– Sao tôi xấu thế? Lại cãi nhau với cô. Cô sẽ phản ánh về điều này trong cuộc họp phụ huynh sắp tới. TÔI…
Cô ấy vừa nói xong, tôi đã nức nở, nước mắt chảy dài, thầm nhủ trong lòng:
– Thưa cô… thưa cô… tại sao cô luôn ghét tôi, tại sao cô luôn thiên vị? Tôi đã làm gì sai mà cô ấy ghét tôi?
Tôi chưa kịp nói hết câu, tôi đã bật khóc. Tôi nhất định không đồng ý, tôi không thích cô ấy. Cô cũng dừng bài giảng, lặng lẽ ra khỏi lớp. Cả buổi học hôm đó, tôi không có tâm trạng, phần vì bực cô thiên vị, phần vì sợ cô mời phụ huynh đến lớp. Hôm sau, cuối buổi học, cô gọi riêng tôi ra, cô phân tích đúng sai, đúng sai. Tôi là một đứa trẻ lém lỉnh nên lúc đó tôi đã mạnh dạn nhận lỗi và xin cô tha thứ, nhưng thực ra tôi vẫn nói xấu cô sau lưng và không chấp nhận cô.
Một ngày nọ, điều tương tự xảy ra với tôi trong lớp Toán lại xảy ra với lớp Văn. Tôi yêu môn văn nên chưa bao giờ nghĩ mình bị phạt trong lớp vì lơ đễnh. Nhưng không hiểu sao đầu óc tôi lại “treo ngược cây” khi còn nhỏ. Để tôi tập trung trở lại, cô giáo dạy văn còn giao cho tôi nhiệm vụ giặt giẻ lau. Tôi vui vẻ đi giặt đồ. Khi đang lau bảng, tôi nhận ra có gì đó quen thuộc, tôi nhớ đến chuyện trong tiết Toán của cô chủ nhiệm. Tôi như nhận ra điều gì đó, tôi nhớ tất cả những lời mẹ khuyên tôi. Tôi nhớ cả khi cô ấy đánh nhau vì tôi bị ghi oan vào sổ đầu… À, tôi chợt hiểu ra… Hóa ra tôi đã sai. Cô chủ nhiệm không ghét bỏ tôi, cô ấy cũng không thiên vị gì. Người luôn quan tâm, uốn nắn tôi chính là anh. Người luôn buồn vì một học sinh cá tính như em cũng chính là anh. Cô ấy quan tâm đến tôi, nhắc nhở những lỗi lầm của tôi và tôi trách cô ấy, tôi nghĩ khi cô ấy chỉ ra những lỗi lầm của tôi là do cô ấy ghét tôi. Tôi bất cẩn, ích kỷ. Tôi nghĩ mình cần phải có hành động cụ thể để xin lỗi các bạn. Nghĩ vậy, tôi đợi đến cuối buổi học, tôi đến nhà cô ấy và xin lỗi cô ấy một cách chân thành. Mẹ cười tươi, gương mặt nhân hậu bao dung, mẹ tha thứ hết những lỗi lầm nhỏ nhặt của tôi. Em cũng xin hứa với cô sẽ cố gắng chăm ngoan, học giỏi và yêu thích môn Toán trở lại để trở thành một học sinh gương mẫu khiến thầy cô và bạn bè quý mến.
Đó là kỷ niệm của tôi với cô giáo chủ nhiệm. Giờ đây, dù không được học với cô nữa nhưng tôi vẫn nhớ về cô, người giáo viên hiền lành và bao dung nhất mà tôi từng gặp. Tôi muốn nói với cô ấy rằng: Tôi biết ơn cô ấy và yêu cô ấy rất nhiều!
Xem thêm các bài văn mẫu về tự sự, lập luận, suy nghĩ, cảm nghĩ lớp 7:
Các bài giải bài tập lớp 7 sách mới có:
Giải bài tập lớp 7 theo sách mới môn học