Đề bài: Kể về “bài học đầu đời” của em
Nói về “bài học đầu đời” của bạn
I. Sơ lược về “bài học đầu đời” của em
1. Mở bài
Giới thiệu bài học đầu đời của tôi
2. Thân bài– Buổi học diễn ra vào thời gian nào?+ Năm em 11 tuổi, em học lớp 6– Hoàn cảnh lúc bấy giờ như thế nào?+ Sống xa nhà+ Đang học tại một trường cấp II ở thành phố– Không gian, thời gian như thế nào? thời gian có ảnh hưởng đến cảm xúc của em lúc đó không?+ Ngôi trường rộng lớn, sáng sủa => Cảm thấy mình nhỏ bé, nhớ trường xưa…(Còn tiếp)
>> Xem chi tiết dàn ý Bài học đường đời đầu tiên của em tại đây
II. Bài văn mẫu Kể về “bài học đường đời đầu tiên” của em
Cuộc sống không như người ta vẫn thường nghĩ, luôn ẩn chứa những bất ngờ và khó khăn không thể lường trước. Không chỉ vậy, đó còn là những đau thương, mất mát mà con người ta phải trải qua để trưởng thành và vững vàng hơn. Mọi người đều cần những bài học giống nhau để đánh giá cao và trân trọng. Và bài học đường đời đầu tiên của tôi là phải sống và học tập xa gia đình thân yêu.
Để lớn lên, để có đủ kiến thức vững bước trên con đường tương lai của mình, ai cũng phải cắp sách đến trường. Học tập là con đường ngắn nhất, là sự đầu tư hiệu quả nhất cho tương lai của mỗi người, và đúng là gia đình tôi rất quan tâm đến việc học của tôi.
Năm ấy tôi 11 tuổi bước vào ngưỡng cửa cấp hai, mọi thứ đối với tôi hoàn toàn xa lạ. Từ bạn bè, thầy cô đến môi trường học tập, mọi thứ thật sự xa lạ và quá khó khăn để hòa nhập với cuộc sống nơi đây. Mới cách đây vài tháng, tôi còn đang quằn quại trong nỗi đau chia ly, đó là khi tôi phải rời xa mái trường xưa, bạn bè, thầy cô thân yêu mà tôi đã gắn bó biết bao tháng ngày. Mỗi kỉ niệm dù vui hay buồn đều khắc sâu trong tiềm thức của tôi, cho đến bây giờ tôi vẫn thường khóc khi nghĩ đến cảnh chia ly ấy, lòng tôi bùi ngùi nhưng cũng đầy tiếc nuối. Ngừng nói về công việc kinh doanh chưa hoàn thành. Năm nay, bố mẹ gửi em đến một trường THCS trên thành phố, gia đình luôn quyết tâm tạo điều kiện tốt nhất để em được đến trường và phát huy hết khả năng của mình. Ngôi trường mới tọa lạc tại thành phố sôi động, sáng sủa và rộng rãi, khuôn viên rất rộng và view cũng rất đẹp. Nhưng trong lòng tôi không thấy vui, cảm thấy mình thật nhỏ bé và đơn độc. Tôi cảm thấy lạc lõng và rất mệt mỏi. Mỗi ngày tôi phải đến trường, gặp những người bạn lạ rồi cố mỉm cười xã giao với nhau vài câu, nhìn dòng xe chở pháo tấp nập trên phố càng khiến lòng tôi buồn hơn. Nhớ bố mẹ ở quê và tự hỏi giờ này họ đang làm gì? Giai đoạn này chắc hẳn bố đang phải vất vả gây dựng, mẹ vất vả ngoài ruộng đồng, gia đình không giàu có nhưng chúng tôi luôn quyết tâm làm hết sức mình để lo cho tương lai của anh em chúng tôi. Còn anh trai tôi thì vẫn đang loay hoay xin việc, từ khi tốt nghiệp đại học cứ nghĩ có tấm bằng trong tay là dễ xin việc, nhưng mọi chuyện lại không như vậy. Giữa việc học theo đam mê và nhu cầu của xã hội, anh tôi chọn theo đuổi đam mê của mình, và điều đó khiến cuộc sống của anh thêm mệt mỏi.
Tôi nhìn ra xa xăm, lúc này cha mẹ đưa con đến trường, họ cười nói vui vẻ, bỗng nhiên tôi lại thấy lòng mình thắt lại, cảm giác thật cô đơn và nhỏ bé. Lạc vào dòng người vui cười nói nói vui vẻ, tôi cảm thấy cô đơn hơn, cảm giác như mình đến từ một thế giới khác và thế giới này không thuộc về tôi, chỉ có một mình tôi thôi sao? một người qua đường, một kẻ cô đơn với trái tim cô đơn.
Cuộc đời dạy cho ta vô vàn bài học, sau mỗi lần vấp ngã ta lại tự đứng dậy, có đau thương mất mát ta mới trưởng thành được. Thế giới không phẳng lặng như chúng ta nghĩ, đó là thế giới ngoài kia, nó hỗn độn, nhưng chúng ta không biết rằng chân mình có thể ngã bất cứ lúc nào. Và khi tuyệt vọng nhất, đau đớn nhất ta mới thấy ai là người thật lòng với ta, ai là người luôn dõi theo từng bước ta đi. Và không ai khác chính là gia đình, những người thân yêu luôn cho đi mà không cần nhận lại, chúng ta nhận được tình yêu thương vô điều kiện, cho dù chúng ta có bao nhiêu lỗi lầm, làm tổn thương họ. Tuy nhiên, đôi khi chỉ vì một vài lời nhắc nhở, một chút quan tâm của mọi người mà bản thân lại cảm thấy đó là một áp lực, lúc đó lại muốn lớn thật nhanh để thoát khỏi sự bao bọc của họ. Lớn lên trên đời, phải mưu sinh, phải chen lấn với bao người, bao câu chuyện đời bộn bề. Chúng ta bị tổn thương, chúng ta chịu đựng sự bất công, có những điều chúng ta cho là vô lý và thậm chí chúng ta không thể tin được, vậy mà mọi thứ lại xảy đến với chúng ta, hết bi kịch này đến bi kịch khác ập xuống thế giới. đứa con bé bỏng của anh. Khuỵu xuống, mệt mỏi lắm mới biết trân trọng những ngày nhỏ được gia đình che chở.
Ở nhà, tôi là công chúa với bố mẹ, nhưng ra ngoài xã hội tôi là một người bình thường không hơn không kém, tôi thành đạt, tôi tài giỏi, tôi được người khác khen ngợi, nhiều người theo đuổi. Khi chúng ta thất bại, chúng ta không có lấy một người ở bên, có người chạy đi, có người quay lại, nhưng sau đó, không ai thực sự muốn chúng ta có một cuộc sống bình lặng. Bên ngoài gia đình không có ai, không một bóng người. Cũng là một sự việc nhưng mỗi người có cách hiểu khác nhau, tôi không làm sai, không có lỗi nhưng cuối cùng chính tôi lại là người gánh chịu hậu quả vì không ai lên tiếng. Tôi thì không ai biết, không ai hiểu, thậm chí họ biết nhưng không lên tiếng vì sợ rước họa vào thân. Đôi khi ở một mình làm tôi mệt mỏi, phấn đấu học hỏi rất nhiều, cố gắng chu đáo và quyết tâm từng chút một, nhưng mọi quyết tâm đều được đo bằng điểm số, đôi khi tôi nghĩ nó chỉ là một con số. không hơn không kém nhưng có thể quyết định cả một quá trình học tập đầy quyết tâm của mình. Khi tôi phấn đấu, khi tôi quyết tâm như thế nào, không ai biết, không ai biết tôi quyết tâm như thế nào và họ chỉ quan tâm đến những con số đó mà đã có những nhận xét về cả quá trình học tập của tôi. Tôi. Xa nhà, xa bố mẹ, sống một mình giúp tôi tự lập nhưng cũng đồng nghĩa với việc sống một mình, những lúc tôi mệt mỏi và khó khăn nhất, những lúc tôi cần một người hiểu nhất lại không có ai ở bên. Tôi không gọi về báo cho bố mẹ vì họ đã làm việc đủ vất vả rồi, lo học phí, lo ăn ở đã quá mệt mỏi rồi. Nên tôi chọn cách im lặng, sống với đủ thứ đau khổ và bất mãn trên đời.
Mãi sau này tôi mới hiểu gia đình chính là lợi thế của tôi, là nơi bình yên nhất mà tôi có thể dựa vào. Ngoài kia có muôn ngàn trò lừa đảo, nếu em không tỉnh táo sẽ mắc vào nó lúc nào không hay, em phải thật tỉnh táo và cố gắng hết sức để đạt được thành công trong học tập. Phải sống thật tốt, phải kiên cường, phải sống cho bằng được cả quyết tâm và nhiệt huyết mà ba mẹ đã trao cho.
Không ai sống trên đời mà không trải qua những đau thương, mất mát. Chỉ có tổn thương và mất mát, người ta mới biết trân trọng và nâng niu. Cuộc sống dạy cho chúng ta nhiều bài học, mỗi bài học đều có giá của nó. Và để trưởng thành như ngày hôm nay tôi đã phải trả giá rất nhiều, nhưng mỗi người, mỗi biến cố xảy ra trong đời đều có lý do của nó, sau tất cả chúng ta sẽ trưởng thành và vững vàng hơn, biết trân trọng mọi thứ hơn. Và bài học đường đời đầu tiên đã dạy cho tôi biết bao điều, hãy sống để yêu thương và trân trọng, sống thay cho những quyết tâm của những người luôn ủng hộ và quan tâm đến tôi.
——-HẾT——-
Cùng với những chia sẻ về “bài học đường đời đầu tiên” của bản thân, các em có thể tìm hiểu truyện Chú Dế Mèn và bài học đường đời đầu tiên của mình bằng cách tham khảo: Bài học sơ đồ tư duy Con đường đời đầu tiên, Khái quát giá trị nội dung, nghệ thuật đặc sắc của truyện Bài học đường đời đầu tiên, học Bài học cuộc sống trước, Soạn bài Bài học cuộc sống trước.
Bản quyền bài viết thuộc về trường THPT Lê Hồng Phong. Mọi sao chép đều là gian lận!
Nguồn chia sẻ: https://c3lehongphonghp.edu.vn
Nói về “bài học đầu đời” của bạn