Câu 1: Tìm bố cục của truyện. (Gợi ý: Dựa vào trình tự thời gian chuyến về thăm quê của nhân vật “tôi”).
Có thể hình dung bố cục của truyện thành ba phần:
– Phần đầu là hành trình trở về làng của nhân vật “tôi” (Tân) – người kể chuyện (từ đầu đến “làm thuê”).
– Đoạn giữa là những ngày “tôi” ở làng nói lời từ biệt (từ “sương sớm hôm sau” đến “tốt xấu đều lấy sạch như quét”).
– Đoạn cuối là “tôi” và gia đình trên đường ra khơi (từ “Thuyền chúng tôi đi thẳng” đến hết).
Câu 2: Trong truyện có mấy nhân vật chính? Nhân vật nào là nhân vật trung tâm? Tại sao?
– Truyện có 2 nhân vật chính là “tôi” và “Ran Thố”
– Nhân vật trung tâm: Tôi. Vì: “tôi” xuất hiện trong cả ba phần của tác phẩm. Nhuận Thổ chỉ hiện ra trong tâm trí nhân vật tôi. Không chỉ Nhuận Thổ thay đổi, mà cố hương, dì Hai Đường, cả nhà “tôi” cũng thay đổi theo chiều hướng chung, trong đó tiêu biểu là sự thay đổi của Nhuận Thổ, nên Nhuận Thổ là nhân vật. chủ yếu. Nhân vật tôi không chỉ xuất hiện xuyên suốt tác phẩm mà còn là đầu mối dẫn dắt câu chuyện, phát ngôn trong mọi tình huống, từ dòng đầu đến dòng cuối của tác phẩm và hơn thế nữa, những câu nói ấy chính là cốt lõi. của nội dung tư tưởng của tác phẩm, thể hiện rõ nhất tư tưởng, chủ đề của tác phẩm.
Câu 3: Tác giả đã sử dụng những giải pháp nghệ thuật nào để làm nổi bật sự thay đổi trong tính cách Nhuận Thổ? Ngoài sự thay đổi của Nhuận Thổ, tác giả còn thể hiện những thay đổi nào khác về con người và cảnh vật ở cố quốc? Qua cách trình bày đó, tác giả đã bày tỏ tình cảm, thái độ như thế nào và đặt ra vấn đề gì?
– Hai giải pháp nghệ thuật chính là “hồi tưởng” và “tương phản” để làm nổi bật sự thay đổi trong tính cách Nhuận Thổ.
– Khi thể hiện sự thay đổi của con người và cảnh vật làng quê, tác giả nói đến sự sa sút về kinh tế, sự nghèo khổ của người dân do bị áp bức nặng nề và nạn tham nhũng, nhưng nổi bật vẫn là trung tâm. sự thay đổi về diện mạo của ý thức (thể hiện ở nhân vật thím Hai Đường, nhân vật người khách lấy cớ tiễn đứa con “tôi” để “lấy tổ”, đặc biệt qua nhân vật Nhuận Thổ), do đó , trong mọi thay đổi, điều khiến Lỗ Tấn đau đớn nhất, “choáng váng” nhất chính là mối quan hệ giữa Nhuận Tử và “tôi”.
– Từ đó, tác giả bày tỏ tình cảm, thái độ: xót xa trước sự đổi thay của con người, phê phán lễ giáo phong kiến.
Câu 4: Đọc kĩ 3 đoạn văn sau và trả lời câu hỏi:
a) “Thật không may, vào cuối tháng Giêng… Nhưng kể từ đó chúng tôi không gặp nhau.”
b) “Người bước vào là Nhuận Thổ… vừa thô vừa nặng, nứt nẻ như vỏ thông”.
c) “Tôi tự nghĩ… Người đi mãi rồi cũng thành đường”.
Trong ba đoạn văn trên:
– Đoạn văn chủ yếu sử dụng phương thức trình bày và giao tiếp, tác giả muốn thể hiện điều gì?
– Đoạn văn nào chủ yếu sử dụng phương thức tự sự? Ngoài ngôi kể, tác giả còn sử dụng những yếu tố nào khác của phương thức biểu đạt? Nêu hiệu quả của sự kết hợp đó trong việc thể hiện tính cách nhân vật.
– Đoạn văn nào chủ yếu sử dụng phương thức lập luận và liên lạc, tác giả muốn nói lên điều gì?
– Đoạn a chủ yếu sử dụng phương thức tự sự (có phối hợp biểu cảm), vượt qua mối quan hệ thân thiết giữa hai người bạn thuở nhỏ (nhằm làm nổi bật sự thay đổi thái độ của Nhuận Thổ đối với em). Ngày nay).
– Đoạn b chủ yếu sử dụng phương thức trình bày, kết hợp với biện pháp hồi tưởng, so sánh để làm nổi bật sự thay đổi về diện mạo của Nhuận Thổ, từ đó thấy được hoàn cảnh sống khốn khổ của Nhuận Thổ và người nông dân miền biển nói chung.
– Đoạn c chủ yếu sử dụng biện pháp lập luận, về mặt ý nghĩa đã nói ở trên.
Bản quyền bài viết thuộc về trường THPT Lê Hồng Phong. Mọi sao chép đều là gian lận!
Nguồn chia sẻ: https://c3lehongphonghp.edu.vn
Soạn bài “Cố Hương” – Lỗ Tấn – Soạn văn 9