Chủ đề: Tuyên ngôn nghệ thuật của Nam Cao trong Đời thường
Phần 1: Sơ lược bản tuyên ngôn nghệ thuật của Nam Cao trong Đời thường
Xem chi tiết dàn ý nghệ thuật của Nam Cao trong Đời thường tại đây
Phần 2: Bài văn mẫu Bản tuyên ngôn nghệ thuật của Nam Cao trong Đời thường
Phân công:
Nam Cao – nhà văn theo trường phái hiện thực của văn học Việt Nam, là nhà văn rất ý thức về quan điểm nghệ thuật của mình, mặc dù chủ nghĩa hiện thực trong văn học đã có từ đầu thế kỷ. XX, nhưng phải đến Nam Cao mới thực sự đầy đủ nguyên tắc sáng tác. Có thể nói, truyện ngắn Người lãnh đạo là một trong hai bản tuyên ngôn về nghệ thuật của Nam Cao, trong đó ông nêu rõ quan điểm của mình về thế giới nghệ thuật cũng như bản chất của nghề văn. nhà văn và sự sáng tạo trong văn học.
Đọc “Đời lãnh tụ” của Nam Cao, người đọc ấn tượng với nhân vật Hộ, một nhà văn đam mê nghệ thuật chân chính, có lý tưởng nghệ thuật trong sáng, hay nhân vật Hộ được tác giả ủy thác để nói lên tiếng nói của mình. tuyên bố của mình về nghệ thuật. Trước hết đó là lời tuyên ngôn của nghệ thuật với thế giới, đối với Nam Cao, nghệ thuật chân chính phải gắn liền với thế giới, không được tách rời cuộc sống. Nghệ thuật phải phản ánh trung thực thế giới, phải xuất phát từ những mảnh đời bất hạnh, những đau khổ đang tồn tại trong xã hội; Nếu nghệ thuật là cái gì đẹp đẽ, thơ mộng, mỹ miều thì không đáng gọi là nghệ thuật. Nghệ thuật tách rời, thoát ly thế giới, trốn tránh hiện thực xã hội không phải là nghệ thuật.
Trong tác phẩm, ông để nhân vật Hồ Thành Minh có thái độ phê phán thứ văn chương nông cạn, tức là thứ văn chương phải chạy theo đồng tiền. người ta đọc rồi quên ngay” để rồi Hồ phải giận mình, tự mắng mình là thằng khốn nạn, tự nhận mình là kẻ đê tiện, hèn hạ vì đã viết cẩu thả, nông nổi “Chểnh mảng trong bất cứ ngành nghề nào cũng là điều đáng hổ thẹn. Nhưng sự cẩu thả trong văn chương là có ý nghĩa.” Làm sao để tạo ra một tác phẩm nghệ thuật thực sự, một tác phẩm văn học có giá trị, tức là thể hiện được những rung động của thế giới, “phải vượt qua mọi ranh giới và giới hạn, phải là tác phẩm chung của cả nhân loại… Nó làm cho con người trở nên người hơn”.
Văn học là vì loài người, vì con người, nó chỉ có giá trị thực sự khi nó hướng tới thế giới, phản ánh chiều sâu của thế giới. Nam Cao cũng đề cập đến giá trị ý nghĩa của nghề văn, cái tâm của người cầm bút và sự sáng tạo trong văn chương. Với ông, nghề văn là một nghề cao quý trong những nghề cao quý, nghề văn đòi hỏi người làm phải có trách nhiệm và lương tâm, sự cẩu thả trong nghề văn là chuyện vụn vặt, không thể chấp nhận được. Chịu trách nhiệm về những gì mình viết và phải đặt lương tâm vào những gì mình muốn viết. Không những thế, tính sáng tạo trong văn chương là rất quan trọng và không thể thiếu: “văn chương không cần thợ giỏi” mà chỉ “dung nạp người biết đào sâu, biết tìm tòi, khơi những nguồn chưa ai khơi hoặc sáng tạo ra những cái đã có”. không được.” Nếu không có sự sáng tạo trong văn chương thì thứ văn chương ấy chỉ chạy theo những khuôn mẫu có sẵn, mờ nhạt và phi thực tế, người viết phải biết đào sâu, tìm tòi, khám phá những điều mới mẻ trong cuộc sống. cuộc sống. Văn học không thể quan trọng số lượng mà phải quan tâm đến chất lượng, chính vì vậy Hồ đã có suy nghĩ “Cả đời ta chỉ viết một cuốn sách, nhưng cuốn sách đó sẽ đoạt giải Nobel và được dịch ra các thứ tiếng trên thế giới. ngôn ngữ của vũ trụ!”.
Có thể khẳng định, truyện ngắn Lãnh tụ của Nam Cao không đơn thuần là một dòng văn xuôi, một câu chuyện kể về cuộc đời đầy bi kịch của nhân vật Hộ, mà sâu sắc, thấm thía nhất là lời tuyên ngôn. về nghệ thuật. Chỉ có những người cống hiến cả cuộc đời cho văn chương, coi văn học nghệ thuật là tất cả, trân trọng nghệ thuật như Nam Cao mới có thể đưa ra những nhận định nghệ thuật sâu sắc và chân thực như vậy.
Bản quyền bài viết thuộc về trường THPT TP Sóc Trăng. Mọi sao chép đều là gian lận!
Nguồn chia sẻ: Trường Cmm.edu.vn (thptsoctrang.edu.vn)